Duck hunt
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  GIAN PHI KHÓ LÀM


Phan_23 end

Ngữ điệu buồn bã, mang theo sự cầu xin và bất lực. Thẩm Tĩnh Thù nghe vậy trong lòng run lên, tay cũng không nhịn được mà run run. Nàng cúi đầu, thấy Doãn Thọ An vẫn nhắm hai mắt. Nàng không lên tiếng, vẫn tiếp tục động tác, không biết qua bao lâu, cuối cùng mới lấy hết dũng khí hỏi “ Thọ Thọ, ngươi thực sự muốn xử tử Hoàng hậu tỷ tỷ và Thái phó đại nhân sao?”

Nàng đợi thật lâu vẫn không nghe Doãn Thọ An trả lời, tưởng rằng là vô vọng, đột nhiên hắn lại mở mắt, thản nhiên đáp « ta cũng không biết »

“A?” Tựa hồ như có được chút hi vọng, Thẩm Tĩnh Thù không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Thấy nàng như thế, Doãn Thọ An thở dài một hơi, đưa mắt nhìn cung điện lộng lẫy mà cô tịch, cười khổ nói “ Thù Thù, ngươi nhìn đống tấu chương kia đi, đều yêu cầu ta xử tử bọn họ để răn đe”

“Nhưng mà Thọ Thọ, bốn người chúng ta gần như cùng nhau lớn lên, ngươi thực sự nhẫn tâm xử tử bọn họ ? » Thẩm Tĩnh Thù gắt gao nắm ống tay áo của hắn, không muốn buông tha.

“Thù Thù, các ngươi đều cho là ta nhẫn tâm, không để ý đến tình cũ?” Doãn Thọ An chậm rãi ngồi dậy, đi ra ngoài điện, Thẩm Tĩnh Thù vội vàng đuổi theo, nghe hắn đau khổ lại bất đắc dĩ nói “ nhưng Hoàng hậu tỷ tỷ và Thái phó đại nhân làm ra chuyện này đã không giữ cho ta chút thể diện nào, khiến người trong thiên hạ đều chê cười ta, bọn họ có từng nghĩ tới cảm giác của ta? Các ngươi lại vì hai người bọn họ mà không tiếc tính kế với ta, có từng nghĩ tới tâm tình của ta?”

“Thọ Thọ, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Thẩm Tĩnh Thù chạy vội lên, ôm lấy lưng Doãn Thọ An, áy náy, đau lòng nói “ là ta không đúng, ta không bao giờ ghi hận ngươi giam ta, ngươi cũng kh6ong cần khổ sở”

Doãn Thọ An vỗ vỗ tay nàng, quay đầu nhìn về phía x axa nói « ta dù sao cũng là vua một nước ah, tư tình không thể vượt qua quốc pháp, ta cũng có tôn nghiêm và trách nhiệm của mình, thân là hoàng đế, ta phải có trách nhiệm với thiên hạ, phải công bằng với quần thần »

Hắn quay người, hai mắt sâu không thấy đáy nhìn vào mắt Thẩm Tĩnh Thù, gằn từng tiếng « Thù Thù, ngươi nói ta nên làm thế nào đây ? ta có năng lực làm thế nào đây?”

************************

Ban đêm, Doãn Thọ An cải trang đến nhà lao giam giữ trọng phạm. Quan lại và ngục tốt đều bị điều đi, chỉ có Thẩm Tĩnh Chi đi theo Doãn Thọ An. Thẩm Tĩnh Chi đặt rượu và thức ăn xuống rồi cung kính thối lui ra ngoài canh cửa.

Doãn Thọ An dai người cở bỏ xiềng xích cho Thượng Quan Yến và Tô Giang Tả, ba người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng là Tô Giang Tả lên tiếng trước « Hoàng thượng tới tiễn tội thần một đoạn đường sao ?”

Doãn Thọ An vuốt cằm không nói, sau một lúc lâu, mới vừa trầm giọng đáp “ Thái phó, ngươi là ân sư của ta, ta vẫn kính trọng và cảm kích ngươi, dù ngài có tin hay không thi thực ra ta cũng không có ý định giết ngươi”, hắn lại quay sang Thượng Quan Yến nói tiếp “ Hoàng hậu tỷ tỷ là tỷ tỷ của ta, cũng giống như người thân đã bảo hộ, chăm sóc ta”

Hắn dừng một lát, lại khẽ thở dài: “Nhưng mà quốc có quốc pháp, ta không thể bảo vệ cũng không thể dung túng các ngươi được, xin lỗi”

Tô Giang Tả cùng Thượng Quan Yến cùng liếc nhìn nhau, nắm chặt tay nhau “ thần hiểu được, cũng sẽ không làm cho Hoàng thượng khó xử”

Doãn Thọ An đưa lưng về phía hai người, chỉ vào bầu rượu như không đành lòng nhìn thấy biểu tình của hai ngươi “ bên trong có độc dược bí mật của cung đình, không quá thống khổ. Sau khi các ngươi đi rồi, ta sẽ nói với bên ngoài là các tự nguyện lấy cái chết để tạ tội, về phần người nhà các ngươi, ta sẽ không gây khó dễ”

Nghe vậy, Tô Giang Tả cùng Thượng Quan Yến lập tức quỳ xuống, cảm kích nói “ tạ Hoàng thượng”

“Ai, nghe các ngươi gọi như vậy không quen chút nào” Doãn Thọ An nghiêng ngả lảo đảo, quay đầu cười khổ nói “ thật chút hoài niệm lúc Thái phó đại nhân hung hăng đánh lòng bàn tay ta, còn Hoàng hậu tỷ tỷ thì không chút nương tay, ra sức nhéo lỗ tai ta”

Thượng Quan Yến bật cười thành tiếng, tiến lên nắm lỗ tai Doãn Thọ An « sau này không được khi dễ Thù Thù, cũng không được bạc đãi A Cẩn nhà ta” dứt lời, nàng nước mắt tràn mi quay lại đứng bên cạnh Tô Giang Tả, cố mỉm cười “ con mọt sách, chúng ta kiếp sau sẽ làm vợ chồng, ta sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện làm con dâu nuôi từ bé nữa”

“Khụ khụ.” Doãn Thọ An nhịn không được ho lên mấy tiếng, thấy bọn họ thâm tình nói lời chia ly, không hề để ý tới mình thì ngượng ngùng bước ra ngoài, nhỏ giọng phân phó với Thẩm Tĩnh Chi “ ngươi, đưa bọn họ lên đường đi”

Dứt lời liền nặng nề rời đi, Thẩm Tĩnh Chi lúc này mới rót rươu đưa đến trước mặt Tô Giang Tả, cao giọng nói “Tô tướng đại nhân, thỉnh ra đi”

Mùa thu Gia Hòa năm thứ tám, hoàng hậu Thượng Quan Yến cùng thừa tướng Tô Giang Tả tư thông, lấy cái chết tạ tội, Cung Văn đế niệm tình cũ, không xét tội lên người tộc nhân, đặc xá cho Tô gia cùng Thượng Quan tộc, ân sủng như trước.

Thượng Quan Yến thùy hào Mẫn Ý, không cho nhập hoàng lăng, không được hưởng hiến tế. Tuy khi nàng còn sống ra sức muốn làm một thục nữ hiền tuệ mà không được, nhưng khi chết được ban cho một chữ Ý thể hiện sự ôn nhu coi như là như ý nguyện. Còn các sử quan đời sau khi nhắc tới nàng luôn khịt mũi lên án mạnh mẽ “ yêu hậu”

Nhắc tới Tô Giang Tả, sử quan đều thở dài : Tô tướng cả đời tận trung vì nước, tài hoa xuất chúng, dốc hết tâm huyết, có thể trở thành một lương thần lưu danh muôn thuở nào ngờ lại thất bại trong gang tấc, thân bại danh liệt vì nữ sắc. Cổ nhân nói không sai, hồng nhan họa thủy, anh hùng nan quá mỹ nhân quan”

Về phần Cung Văn đế cũng có nhiều nho sinh phê bình kín đáo, nói hắn giam mẹ đẻ là bất hiếu, giết ân sư là bất nhân bất nghĩa, giết hoàng hậu là bạc tình.

Dù thế nào, khi Tô Giang Tả và Thượng Quan Yến hai mắt mờ lệ cùng mỉm cười uống rượu độc thì chỉ thấy công danh lợi lộc như may bay gió thổi, có thể cùng người mình yêu nắm tay nhau thì chẳng e ngại gì nữa.

Chương 42 : MỘNG ĐẸP

Kết thúc của những câu chuyện tình yêu lãng mạn thời xưa đều là hoàng tử và công chúa hạnh phúc bên nhau, nhưng đến một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ già đi. Hoàng tử và công chúa ở cùng một chỗ đương nhiên là hạnh phúc nhưng đến khi bọn họ đã bạc đầu vẫn có thể ở cùng một chỗ cùng ngắm trăng ngâm thơ, tám chuyện cuộc sống…điều đó còn lớn hơn cả hạnh phúc.

============

Doãn Thọ An từng bước một vững vàng đi ra khỏi thiên lao, đập vào mắt hắn là khuôn mặt đang mỉm cười Thẩm Tĩnh Thù, hai chân hắn nhất thời mềm nhũn, lập tức nắm lấy tay nàng vội vàng hỏi « Thù Thù, vừa rồi ngươi đã nghe được những gì ? ta biểu hiện thế nào ? có lộ ra sơ hở hay không ? »

« Không có, Thọ Thọ, ngươi diễn rất tốt » Thẩm Tĩnh Thù biểu lộ sự say mê « nhất là cái câu : ta không thể bảo vệ các ngươi, cũng không thể dung túng các ngươi. Ngữ khí của ngươi khi đó rất đau đớn, âm thanh bi thống, ví như lời Ngọc Như Ý lúc trước thì là… »

« Ý thức được hành vi nghệ thuật » Thẩm Tĩnh Chi lên tiếng bổ sung, cảm khái nói « Hoàng thượng biểu hiện vô cùng xuất sắc, nhất là khi quay lưng lại, trong mắt như có lệ, vẻ mặt bi thương, thực sự cũng làm cho thần cảm động vài phần ah. Đây mới là thể hiện tuyệt đối của thực lực, không như Quýnh vương thuộc phái thần tượng, không thể nào so sánh bằng »

Dứt lời, hắn chỉnh lại y quan, khom người hành lễ với Doãn Thọ An « tất cả đều đã sắp xếp thỏa đáng như Hoàng thượng phân phó, Tô tướng và Hoàng hậu đã ngủ say, ba ngày sau mới có thể tỉnh lại. Người khám nghiệm tử thi, nhập liệm…thần đã chuẩn bị sẵn sàng, tuyệt đối sẽ không để lộ thông tin. Nếu Hoàng thượng vẫn còn lo lắng thì thần sẽ phóng hỏa đốt thiên lao, mọi chuyện sẽ xong xuôi. Còn về phần Tô tướng và Hoàng hậu, thần sẽ đưa bọn họ đi thật xa, Hoàng thượng yên tâm »

Doãn Thọ An vừa lòng gật gật đầu, thừa dịp Thẩm Tĩnh Thù không chú ý, vụng trộm kéo hắn đến một bên, nhỏ giọng hỏi « rượu kia đâu, ngươi còn hay không ? »

“Hắc hắc, Hoàng Thượng cứ việc yên tâm, trong rượu ta đã cho một ít thuốc xổ, khi bọn họ tỉnh dậy nhất định sẽ chạy không kịp » Thẩm Tĩnh Chi cười gian đáp « tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể không tính, thần sẽ thay Hoàng thượng trút giận một chút »

Hai tên vô lại nhìn nhau cười to, quanh quẩn hồi lâu trong không trung, trong sự ngạc nhiên khó hiểu của Thẩm Tĩnh Thù…

******************

Từ đ1o về sau, Thọ Thọ và Thù Thù cùng trải qua cuộc sống hạnh phúc. Gì ? ngươi hỏi về sau tiếp tục thế nào ? ngươi xác định muốn nghe ? thực sự rất muốn ? được, vậy thì tiếp tục kể thôi.

Về sau, đương nhiên là ngày tháng trôi nhanh như ngựa phi qua cửa sổ, con người rồi cũng sẽ già đi…

Quân thần cùng đồng lòng cố gắng nên Đại Doãn vương triều đã trải qua thời đại thái bình thịnh thế. Tuy rằng nhân sự có nhiều thay đổi, chúng lão thần có người chết có người về hưu, lớp trẻ thay thế như nấm mọc sau mưa, triều đình nhiều phen biến hóa thì Thẩm Tĩnh Chi vẫn an ổn trên ghế thừa tướng một năm lại một năm.

Có người nói, Thẩm tướng chủ ngoại, Thẩm phi chủ nội, Đại Doãn vương triều chỉ còn đổi sang họ Thẩm nữa là xong nhưng Doãn Thọ An vẫn không để ý tới những lời bàn tán, dị nghị, muôn vàn sủng ái đều dồn vào một người. Đương nhiên cũng vì thế mà hậu cung của Cung Văn đế hoang vắng thảm thương, nhìn qua nhìn lại chỉ có một mình quý phi Thẩm Tĩnh Thù. Đế phi tình thâm làm biết bao thiếu nữ thương tâm khóc hận.

Lại nghe nói, có một ngày Cung Văn đế cùng Ngự sử đại nhân tranh cãi ầm ĩ trong thư phòng. Ngự sử đại nhân đánh thua một ván, tức giận rời đi, không để ý nên va vào cây cột, trán nổi cục u to tướng rướm máu. Hình bộ thượng thư Sở Trung Thiên lại nghe tin báo Ngự sử đại nhân đang ở ngự thư phòng dùng hình thức tử gián để khuyên vua, liền rút kiếm tiến cung, rượt Cung Văn đế đang ở trước giường an ủi Ngự sử đại nhân chạy suốt mấy gian điện. Cuối cùng biết rõ mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tuy Hình bộ thượng thư đã bị đánh trượng lại trừ thêm bổng lộc nhưng Cung Văn đế vẫn bí mật hạ mệnh lệnh : khi nào Ngự sử đại nhân tiến cung nghị sự, ám vệ nội thị nhất định phải canh phòng nghiêm ngặt, vì an nguy của Hoàng thượng, không được để Trần Sơ có chút tổn thương nào.

Lại nghe nói, kỳ thi mùa xuân, tân văn võ Trạng Nguyên vào cung diện thánh đã làm cho Cung Văn đế ngây người, Thẩm tướng thì choáng váng xây xẩm. Ai nấy đều nói Tô Khanh tuy là văn võ toàn tài nhưng bộ dáng lại quá mức xinh đẹp, nhất là đôi mắt xếch tràn ngập yêu khí, thân là nam nhân mà mang tướng hồ ly. Nhưng Cung Văn đế lại không để ý tới dị nghị, Thẩm tướng cũng không màng lời bàn tán, đưa Tô Khanh năm đó mới mười tám tuổi vào nội các, thường gọi tiểu Tô tướng. Quần thần than ngắn thở dài : Đại Thẩm tướng làm người hoang đường, tiểu Tô tướng nhiễu loạn triều cương, thế nhưng giang sơn của Cung Văn đế vẫn vững như bàn thạch.

Tiểu Tô tướng tuy có tài trị thế nhưng tính nóng như lửa, chuyện thị phi quanh mình cũng không ít. Đầu tiên là nhân lúc tiệc rượu, âm thầm bỏ bả đậu vào chén canh của Tô tướng đại nhân, hại hắn phải đi gặp người nổi tiếng suốt mấy ngày. Quýnh vương gia mặt dày mày dạn ở trong Thẩm tướng phủ gạt ăn gạt uống suốt hai mươi năm vẫn tật cũ không bỏ, cố tình coi trọng tiểu Tô tướng, tìm mọi cách để được sờ bàn tay nhỏ bé của hắn, cho dù bị đánh đau cũng nhất định không buông bỏ, thậm chí mỗi ngày còn tìm gặp Cung Văn đế gây náo loạn, nhất định đòi chuyển đến sống trong phủ của tiểu Tô tướng, dây dưa không rõ…Người đời lại ca thán : tiểu Tô tướng mị lực mạnh mẽ, mê quân thượng, hoặc Quýnh vương.

Lại lại nghe nói, Nam Cương không yên, chiến tranh liên miên, Trụ Quốc đại tướng quân Thượng Quan Cẩn liều chết đền nợ nước, máu đẫm sa trường dù đánh lui cường địch nhưng thân cũng bị trúng tên, mấy tháng sau thì qua đời. Tin dữ truyền về kinh thành, Cung Văn đế ngồi sững sờ trên long ỷ hồi lâu mới hoàn hồn, truy phong hậu táng, an ủi cho người nhà. Bãi triều xong hắn ngồi lỳ trong ngự thư phòng cả ngày, chỉ sai người mang đến cho Thẩm Tĩnh Thù cái hộp đựng đầy đào huyên mà Thượng Quan tướng quân trước lúc lâm chung gởi tới. Một đêm này, lần đầu tiên Cung Văn đế không qua đem trong An Tuệ cung, để mặc Thẩm quý phi thổi đào huyên cả đêm…

Thời gian thắm thoát thoi đưa, dù là thiếu niên tuấn lãng hay mỹ nữ động lòng người thì rồi mái đầu cũng bạc trắng, thì rồi trần quy trần, thổ về thổ…cuối cùng cũng chỉ còn lại bộ xương khô…

Đời sau khen Cung Văn đế là thiên cổ minh quân, hắn ban hành thuế muối, sửa đê điều, trị thủy lợi, giảm tô thuế, bỏ khổ hình…mở ra một triều đại thái bình, tạo phúc cho muôn dân.

Cũng có người nói Cung Văn đế trời sinh tính yếu đuối, làm việc công tư bất phân, tin nịnh thần, sủng gian phi, không có chí cầu tiến, rõ ràng là một hôn quân.

Lại có người nói, Thẩm quý phi xuất thân danh môn, hiền lương thục đức, mẫu nghi thiên hạ, vì Cung Văn Đế sinh hai nam một nữ, thực sự là tấm gương cho nữ nhân, là một thế hệ hiền phi.

Lại có người khinh thường phản đối, nói Thẩm quý phi chuyên sủng, độc chiếm đế ân, cùng với đường huynh Thẩm tướng cấu kết làm việc xấu, mua quan bán tước, nhận hối lộ, buôn lậu, ngoại thích tham gia vào chính sự, hậu phi loạn quyền, là hồng nhan họa thủy, là đại gian phi không hơn không kém…

Dù hậu nhân đánh giá thế nào thì chết rồi, ai đâu mà biết.

Một đêm trăng sao soi sáng, ngay trước điện Trường Sinh có hai thân ảnh dữa vào nhau, nhìn đám đom đóm bay chung quanh.

Một người hỏi « Thù Thù, sao ngươi không mặc bộ bách điểu triều phượng mà ta mới may cho ngươi ? »

Người kia nói « quá rực rỡ ah, ta thấy mình hiện đã lớn tuổi, mặc đồ nổi quá rất khó coi »

“Ai nói , Thù Thù của ta là đẹp nhất, ngày khác ta lại làm cho ngươi một bộ y phục mới, chúng ta lén mặc trong tẩm cung thôi, đừng để cho Tô Khanh thấy, nếu không hắn sẽ lải nhải điếc tai luôn ah »

« Tiểu Tô tướng này ngày càng giống Thái phó đại nhân, đúng rồi, Thọ Thọ, các ngươi khẳng định hắn là đứa nhỏ của Hoàng hậu tỷ tỷ »

“Hắn liều chết không nói, ta cùng Tĩnh Chi thử mọi cách cũng không moi được kết quả từ hắn nhưng mà nhìn diện mạo thì không sai được »

“Thọ Thọ ngươi thật tốt, năm đó tức giận như vậy mà cuối cùng cũng tha cho bọ họ »

“Ta cũng quả thật không hạ thủ được a. Thù Thù, đều nói hoàng đế là người cô đơn, nhưng ta thực sự hạnh phúc, vẫn có các ngươi ở bên cạnh »

“Ha ha, Thọ Thọ ngươi lại đây, trên đầu ngươi có sợi tóc bạc nè, ta nhổ cho ngươi »

“Ai a, đúng rồi, hậu cung không chủ vị đã lâu, hôm nay lại có người thượng tấu, Thù Thù, ngươi thực sự không muốn làm hoàng hậu ? »

« Đương nhiên, chỉ nghe nói có gian phi chứ đâu có nghe qua gian hậu, cho nên ta mới không cần làm hoàng hậu đâu »

“Ha ha, ta cũng đoán được như thế nên đã từ chối giúp ngươi, kết quả hôm nay đã có người chửi ngươi là gian phi »

“Thật sự?”

“Ân, buổi triều hôm nay, quần thần vì việc lập ai làm thái tử mà loạn cả lên »

« Hừm, có gì mà tranh cãi, lập đại hoàng nhi là được rồi »

« Nhưng có người ngại đại hoàng nhi chỉ thích làm thợ mộc không thể trị nước, có người lại ngại tam hoàng nhi quá thận cận với Tô Khanh, bọn họ tranh cãi hồi lâu, cuối cùng liền đổ lên đầu chúng ta. Nói hai chúng ta cố gắng không đủ, làm bọn họ có quá ít đối tượng để lựa chọn, còn nói hậu cung chuyên sủng, không cho ta nạp phi để có thêm con, đúng là đại gian phi, còn nói ta nhu nhược, nghe gió thổi bên tai, là hôn quân »

“Rất kích động , rất hưng phấn nha , nhiều như vậy năm , rốt cục cũng có người mắng ta là gian phi »

“Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa theo tin tình báo đáng tin cậy thì sáng sớm mai, Trần Sơ sẽ dẫn dắt toàn thể ngôn quan đến ngoài cung tĩnh tọa, viết gián nghị mắng hai chúng ta. Thù Thù, chúng ta cùng nhau đến nghe đi… »

“Ừ, Thọ Thọ…”

“Thù Thù…”

” rất không dễ dàng …”

“Đúng vậy, đầu năm nay, người xấu so với người tốt còn không chịu nổi a…”

END


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .